Posted in Tiểu Tam là cái khóc bao

Chương 45: Phòng bệnh cao cấp

Ba người ăn xong bữa cơm bỗng nhiên lúng túng liền rời khỏi, Hứa Phương Đình muốn mua chút quần áo, dù sao lúc rời đi bà cũng không có mang cái gì bên người.

La Tĩnh cùng Thẩm Hân cùng tới xe, hai người đầu tiên im lặng một trận, Thẩm Hân vừa khởi động xe thì hỏi “ Em chắc chắn chứ? Mẹ chị không phải người dễ tính đâu” Cô lo nghĩ không muốn để La Tĩnh ở chung Hứa Phương Đình, cái này quá sức tưởng tượng.

Mặc dù cô muốn hai người ở bên cạnh nhau, cũng không đại biểu  cần thúc chân ga mạnh như vậy, cô rất lo lắng La Tĩnh chịu không nổi sẽ muốn rời khỏi cô.

La Tĩnh ngược lại không hề lo lắng “ Không sao hết, em đã từng ở chung với người khác, căn chung cư lớn như thế, em vẫn có phòng riêng mà”

Nghe giọng nàng buông lỏng, Thẩm Hân cảm thấy La Tĩnh xem chuyện này giống như ở chung phòng ký túc xá, thật không biết nên cảm thấy đáng yêu hay lo lắng…

“Vậy bây giờ tụi mình đi đâu?” La Tĩnh loé mắt nhìn Thẩm Hân, hai người hôm qua đã định, nếu  sau đó có thời gian sẽ tìm chổ  nào đó đi chơi, hiện tại không phải đúng lúc có thời gian?

“Ừm…” Thẩm Hân thấy tiểu La Tĩnh một dạng mong chờ, đáy lòng tê dại “ Mua sắm? Trà chiều? Hay là muốn đi đâu chơi?”

Điện thoại của La Tĩnh loé sáng báo có tin nhắn tới, nàng vừa nói “ Để em suy nghĩ” vừa mở điện thoại di động xem xét

Lập tức nàng mở miệng nói “ Mẹ em sao lại chuyển sang phòng bệnh cao cấp ? Vì sao ?”

Nàng nhanh chóng gọi điện báo cho hai người chị mình, hai chị nhận tin liền bảo lúc đến chăm mẹ thì đột nhiên y tá đến thông báo sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng cao cấp, cô giải thích và khẳng định không hề có hiểu lần, nghĩ muốn dời bệnh nhân trở về phòng thường cũng không tốt cho bệnh nhân, liền không cản trở nữa, mà gửi thông báo đến cho chị em nhà nàng.

“ Em phải đến bệnh viện một chuyến” La Tĩnh xem ra rất lo lắng không biết vấn đề gì, liền quay đầu  nói với Thẩm Hân “ Có thể đưa em đến đó không ? Mẹ em chỗ đó hình như có chút hiểu lầm, nơi đó hiện tại chỉ có hai chị của em, em phải đi qua hỗ trợ”

Xem ra hôm nay hẹn hò triệt để thất bại, nhưng Thẩm Hân cũng không nhụt chí, ngược lại bắt đầu có chút thấp thỏm không yên “ Chị có thể qua thăm luôn được không?”

“ Cái này…” La Tĩnh do dự một chút “ Mẹ em vẫn còn đang bệnh, không thể nào tiếp nhận chuyện này, trước tiên chúng ta nói tụi mình chỉ là bạn bè bình thường trước”

Thẩm Hân cười một tiếng “ Vậy chúng ta đi mua ít hoa quả trước”

Lần đầu tiên ra mắt người nhà La Tĩnh, Thẩm Hân tới tiệm mua rổ trái cây lớn nhất, hoa quả cao cấp thiếu điều đổ ra ngoài, phải dùng màng bọc thực phẩm bao lấy mấy vòng mới có thể di chuyển mà không bị rớt.

Hai người bưng một rổ bước nhanh đến phòng bệnh bình thường, chỉ thấy hai người chị ngồi bên cạnh giường bệnh, trận địa sẵn sàng, giống như sợ nhân viên y tế đột nhiên đoạt đi La lão thái, vừa thấy La Tĩnh đến mới hơi thoải mái.

“ Vị này là…?” La Nam đeo gọng kính thật dày, trông thấy cô gái trang điểm mười phần sắc sảo đứng bên cạnh La Tĩnh, hai người sóng vai cùng đến hiển nhiên đi chung

“ A…là bạn của em, vừa rồi cùng đi ăn cơm thì chị ấy cố ý chở em đến đây” La Tĩnh nói với Thẩm Hân “ Vị này là chị hai La Nam của em”

“ Xin chào, đột nhiên tới thăm, có chút tâm ý, hy vọng bác gái sớm khỏe lại” Thẩm Hân đẩy rổ hoa quả  trên tay qua, tâm ý kiểu này đúng là có chút hơi quá.

Bất quá La Nam hiện tại cũng không có tâm tư quản những chuyện kia, hỏi  La Tĩnh “ em rốt cuộc có biết chuyện gì xảy ra không? Chị xác nhận rồi, mẹ thật sự được chuyển đến phòng bệnh cao cấp, ngay cả tiền bệnh viện đều được đóng trước”

La Tĩnh quay đầu liếc nhìn Thẩm Hân, Thẩm Hân nhanh chóng lắc đầu, cô mặc dù xác thực muốn đổi phòng bệnh cao cấp cho mẹ La Tĩnh, thế nhưng La Tĩnh không cho phép, cô liền không hành động thiếu suy nghĩ.

La Nam nhíu mày tự nhủ “ Cũng không phải người kia…rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lúc này La Hàm cũng nhận được tin nhắn, nàng chính mình chạy đến, nhưng gọi điện cho La Nam trước.

Nội dung nói chuyện La Tĩnh không nghe được, nhưng nàng thấy hai người chị đều ôm ngực, cảm thấy nội dung nói chuyện rất nghiêm trọng, gọng kính La Nam có chút hạ xuống : Biết, ân, trước tiên sẽ chuyển mẹ đi, chị qua đây giải thích, ân”

Sau khi cúp điện thoại, nàng mới nói với La Tĩnh “ Xem ra bởi vì quan hệ của chị cả, chúng ta trước tiên để y tá xử lý trước “ Nói xong nàng liền đến bên cạnh La phu nhân “ mẹ, chúng ta phải  chuyển sang phòng bệnh tốt hơn”

La mẫu nửa tỉnh nửa mê cũng không tỉnh táo, tuy nói rằng bà bệnh nặng nên mê man, nhưng biến động gì cũng sẽ nhẹ giọng thông báo với bà.

Rất nhanh La mẫu liền được chuyển sang phòng bệnh cao cấp, chỗ này xác thực thoải mái dễ chịu rất nhiều, trừ phòng đơn còn cảm thấy ấm áp, không hề  giống phòng bệnh, nhìn qua giống như phòng khách sạn, bất quá thiết bị y tế vẫn tương đối đầy đủ, bên cạnh còn có giường nhỏ giản dị để người nhà chăm bệnh nghỉ ngơi.

Người được sắp xếp dời xong thì hai chị em trở về phòng bệnh cũ thu thập đồ đạc, đồ cũng không nhiều, chuyển một chuyến đã xong, Thẩm Hân ở bên cạnh giúp đỡ, lần đầu tiên gặp mặt nên cô vội vàng tạo ấn tượng tốt, khuân vác đồ hết sức.

Đương nhiên đều cần nói tin tốt tránh cho lão nhân gian không chịu được kích thích.

Lúc này La mẫu ngồi bên cạnh giường, nghe con gái nói La Hàm đi làm có chút tiền lương, La nam cuối năm nhận được bao nhiêu, La Tĩnh cũng tìm được việc làm thêm nhưng không hề bỏ bê việc học, thay phiên kể để La mẫu cười ha hả, trông thấy Thẩm Hân đứng ở xa xa liền hỏi “ Vị tiểu thư này là ai?”

La Tĩnh vẫn bảo là bạn bè, chỉ là chị hai khẽ nhắm mắt lại, không biết có phải nhận ra điều gì đó không, ánh mắt sau mắt kính có chút sắc bén.

“ Con xin chào bác gái ạ, bác cứ gọi con là Thẩm Hân, đây là chút tâm ý” Thẩm Hân lại nâng rổ hoa quả kia đưa qua “ Bác sẽ sớm khoẻ mạnh”

Bộ dáng thẳng tắp đoan chính, nhìn không giống bạn cùng lứa, ngay cả La Hàm cũng cảm thấy không ổn, nhưng La mẫu vui mừng cười cười không có phát hiện điều gì kỳ lạ, trò chuyện một hồi liền mệt, để mọi người sắp xếp nằm ngủ.

“ Chị, em còn có cô, theo chị ra ngoài” La Nam điểm danh từng người, kéo một đám người rời khỏi phòng, ngay cả Thẩm Hân cũng hơi hít nhẹ, khí thế kia để Thẩm Hân sửng sốt một chút, thấy tất cả mọi người đều ra ngoài đành vội vàng đuổi theo.

Chuyện lớn xử lý xong, giờ xử lý chuyện nhỏ, La Nam đứng nhìn Thẩm Hân và La Tĩnh trực tiếp hỏi “ Quen nhau bao lâu rồi ?”

La Tĩnh ngập ngừng, bị lộ chuyện cũng không biết nói sao, Thẩm Hân nghĩ che dấu chuyện hai người chắc không được, không mò ra được ý của chị hai La Tĩnh, tạm thời đè nén không nói, lại khiến La Nam quay qua truy hỏi La Tĩnh “ La Tĩnh, em nói xem”

Mà La Tĩnh bị người nhà ép hỏi không có chút chống cự, ấp úng nói “ Được vài tháng…”

Lần này ngay cả La Hàm cũng kinh ngạc “ Em, em yêu đương với một cô gái sao?”

Posted in Tiểu Tam là cái khóc bao

Chương 44: Vấn đề mẹ chồng nàng dâu

Ba người cùng ngồi ăn cơm, không khí thực tế không hề ổn chút nào.

Tuy nói là nhà hàng  cao cấp, bữa ăn cũng vô cùng mỹ vị, nhưng La Tĩnh lại yên lặng cúi đầu ăn, nàng cũng không quên lần trước nói chuyện với Hứa Phương Đình, mà nàng cũng biết đối phương cũng chưa quên, chỉ là chẳng biết tại sao lần này lại mời nàng dùng cơm.

Nàng cùng Thẩm Hân nói với nhau rằng dù có gặp gian nan gì cũng sẽ ở bên nhau vượt qua, nhưng khi xuất hiện trước mặt Hứa Phương Đình nàng vẫn hoảng hốt, không biết nên làm thế nào.

Thẩm Hân  triệt để  không dám nhìn ánh mắt sắc bén của Hứa Phương Đình, tựa như đang hẹn hò riêng với La Tĩnh, gắp thức ăn cho La Tĩnh, lau miệng đưa nước, Hứa Phương Đình nhìn đến đau răng, tuy nói bà yêu cầu Thẩm Hân rất cao, nhưng cũng chăm lo như thiên kim tiểu thư, nơi nào nhìn thấy Thẩm Hân hầu hạ người khác ăn cơm?

Thực tế nhẫn nại cũng không thể nhẫn nại, bà ho nhẹ một tiếng, có ý muốn gây chú ý với Thẩm Hân.

“ Nhà hàng này thức ăn rất ngon, con thử  một miếng, phía trên chính là tôm trứng” Nào biết Thẩm Hân không thèm để ý bà, ngay cả mí mắt cũng không rung động chút nào, giống như không hề nghe tiếng của bà.

Ngay cả La Tĩnh cũng nhận ra ý tứ của Hứa Phương Đình, đưa mắt trộm liếc nhìn về hướng Hứa Phương Đình, lại quay qua nhìn Thẩm Hân, vừa định nói chuyện thì miệng bị nhét một miếng lớn, khoé miệng dính tôm trứng chấm tương, nguyên lai thần sắc lúng túng lại trở nên kinh diễm, miệng phình lên, vừa nhai vừa gật đầu, có thể thấy cực kỳ hợp khẩu vị của nàng.

“ Từ từ dùng, còn nguyên một bàn lớn” Thẩm Hân hơi nheo mắt, thay nàng lau miệng, ngón tay dính tương lại trực tiếp bỏ vào trong miệng mình, liếm sạch.

Giữa hai người sóng ngầm mập mờ phun trào, Hứa Phương Đình thấy vô dụng ám chỉ, đành phải lên tiếng gọi “ Thẩm Hân, mẹ còn ở đây, con có phải nên chú ý lễ tiết khi dùng cơm chứ ?”

Thẩm Hân lúc này mới nhìn sang, dùng kính ngữ lành lạnh nói “ Con còn tưởng mẹ không có ở đây mẹ bận rộn vậy mà”

Nói gần nói xa hàm ý châm chọc, Hứa Phương Đình lập tức im lặng, xác thực hôm nay mình cũng có chút bất thường, sự  kiện quan trọng lại để Thẩm Hân đi một mình tế bái, có thể hiểu trong lòng Thẩm Hân có bao nhiêu khó chịu, hai là bà làm sao không biết Thẩm Hân là một đứa nhỏ hay để ý nhiều như vậy?

“ Rồi, hôm nay là mẹ không đúng, không nên để con đi một mình” Hứa Phương Đình ngẫm nghĩ vẫn là nói xin lỗi, chuyện này không nhỏ, thời gian tế bái chị hai cũng chỉ có một lần một năm.

“ Con có đi một mình đâu, có La Tĩnh đi cùng con” Thẩm Hân ôm lấy vai La Tĩnh của nàng, hai người nhìn qua cực thân mật “ Mà bọn con cũng quyết định sẽ hẹn hò”

“ Hẹn hò?” Hứa Phương Đình  giật một cái,  ánh mắt chuyển sang La Tĩnh “ Không phải cô nói một năm sau sẽ rời đi à?”

“ Con, con…” La Tĩnh bị Thẩm Hân nói không biết trả lời sao, hít một hơi lấy dũng khí “ Con cũng thật thích Thẩm tổng, xin cô đồng ý”

Thẩm Hân bên cạnh lập tức cười muốn lệch hàm, cười đến xán lạn. Hứa Phương Đình mở trừng mắt nhìn hai người, hiện tại không hề giữ ý tứ, ở trước mặt nàng chị chị  em em, xem bà không hề tồn tại.

Thẩm Hân còn không ngừng gật đầu “ Câu chuyện chính là như vậy”

Hứa Phương Đình lẽ ra chửi ầm lên, hoặc bắt đầu suy nghĩ tống khứ La Tĩnh đi, nhưng lúc này Hứa Phương Đình cũng tâm phiền ý loạn, liền ôm trán mình, ngăn cản cơn đau đầu ẩn ẩn phát tác.

Sự trầm mặc của bà khiến Thẩm Hân  cảm thấy không ổn, liền hỏi “ Mẹ, mẹ không phải nói muốn tới chỗ con của Duy Quốc sao ? Tại sao  đột nhiên chạy tới đây?”

Hứa Phương Đình ngẩng đầu muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy La Tĩnh, lại cảm thấy chuyện trong nhà không nên nói ra ngoài, tay vỗ lên bàn, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn nhận những chuyện đã xảy ra, một lòng lửa nóng buồn bực.

Liếc mắt nhìn cái bàn bị đánh, Thẩm Hân khuyên nhủ “ Mẹ cứ nói đi, La Tĩnh không tính là người ngoài, sẽ không nói lung tung”

Trong lòng biết được Thẩm Hân có ý đồ lừa dối qua cửa, nhưng Hứa Phương Đình thực tế  nhịn không được,  lấy điện thoại di động ném về phía Thẩm Hân  “ Tự mình con nhìn đi! Mẹ chụp được!”

Thẩm Hân có chút kỳ quái nhận lấy điện thoại, chỉ thấy trong bộ ảnh mới nhất chính là chụp từ một chiếc điện thoại khác, tựa như là mấy mẫu đối thoại, Thẩm Hân cẩn thận cúi đầu đọc kỹ, rất nhanh liền phát hiện vấn đề trong đó, trên mặt nhíu mày một cái, nghĩ đến Thẩm Chính cùng Lưu Nhược Nhã ngoại tình với nhau, đủ khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Đương nhiên chuyện nam nữ yêu đương cũng không đàng hoàng, Thẩm Hân không thể  nào tiếp nhận được Thẩm Chính ở trước mặt cô như thánh nhân hơn người, cũng bởi vì từ lúc cô vào Thẩm gia, thì mấy năm trời cũng không thèm nhìn cô một cái, đối với Hứa Phương Đình đòi hỏi rất cao, còn thường bình phẩm từ đầu đến chân những người giàu có quen biết.

Kết quả chính ông ta cũng không khá hơn gì, một mặt phê bình phẩm đức người khác, một mặt cùng em dâu trẻ tuổi trò chuyện khó coi, thật càng khiến người cảm thấy buồn nôn.

Thẩm Hân để điện thoại di động xuống hỏi “ Cho nên mẹ hiện tại tính sao? con nghĩ đủ chứng cứ để ly hôn cha” Có mấy bức ảnh này, đã đủ thủ tục tố tụng ly dị.

Nhưng Hứa Phương Đình lại nói “ Mẹ không tính ly hôn”

Dưới con mắt khó hiểu của Thẩm Hân, bà nói “ Cha con mấy năm nay luôn che dấu chuyện này, khẳng định còn muốn duy trì cuộc hôn nhân này”

“ Cho nên?” Thẩm Hân ngồi đợi đoạn tiếp theo

Hứa Phương Đình đối với Thẩm Hân nở nụ cười, có chút ý vị lấy lòng “ Để mẹ ở chỗ con vài ngày được không ? Chờ cha con phát hiện chuyện mẹ đã đọc điện thoại di động của ông ta, khẳng định sẽ tìm tới, mấy ngày nay mẹ con muốn trốn nhà”

“…” Thẩm Hân trầm mặc một lát “ Tốt a, sao mẹ không đến biệt thự Cẩm Nhai Thượng, mỗi lần nghỉ phép mẹ đều thích đến đó mà”

Hứa Phương Đình lại nói “ Chổ kia cha con từng đến, mẹ muốn ở căn chung cư con mua ở thành phố B”

Lời vừa nói ra, Thẩm Hân và La Tĩnh đều sững sờ, chung cư thành phố B, đó không phải nơi La Tĩnh đang ở sao?

Dưới ánh mắt chất vấn của Thẩm Hân, Hứa Phương Đình mới thừa nhận “ Mẹ xác thực biết La tiểu thư ở đâu, con không phải muốn mẹ thành toàn hai đứa sao? Mẹ không ở gần quan sát làm sao biết có nên đáp ứng con hay không? Đúng chứ?”

Hứa Phương Đình nghĩ đây là kế hoạch một hòn đá ném hai con chim, một mặt rời nhà trốn đi chờ chồng hối cải  đến tìm bà, một mặt có thể tìm hiểu cô gái La Tĩnh đã câu dẫn con gái kén ăn kén mặc của bà, thừa dịp này bức cô ta phải rời khỏi, chẳng phải mọi vấn đề đều được giải quyết rồi sao?

“ Mẹ, căn chung cư kia không được, con sắp xếp cho mẹ ở chỗ khác…” Thẩm Hân tự nhiên không có khả năng không phát giác ý đồ của Hứa Phương Đình, đâu có thể nào an bài Hứa Phương Đình chỗ đó, cái này chẳng phải gây phiền toái cho La Tĩnh sao?

Hai mẹ con ngồi thẳng chuẩn bị biện luận một trận, lúc này ống tay áo của Thẩm Hân bị một bàn tay nhỏ nhắn giật giật, thanh âm mềm mềm nhỏ nhỏ cắt lời hai người “ Để cô đến ở đi, chung cư vẫn còn phòng trống mà”

Ánh mắt hai người lập tức tập trung trên thân La Tĩnh, giống như không có nghe rõ nàng nói cái gì, đều tỏ ra kinh ngạc. 

Posted in Tiểu Tam là cái khóc bao

Chương 43: Người nhà Thẩm Hân

“Nơi này thật thanh u” trên tay La Tĩnh cùng Thẩm Hân đều cầm một bó hoa thanh lịch, ở trong Linh Viên không những râm mát, mà còn truyền đến từng trận gió quét cùng lá cây xào xạc, bởi vì trên sườn núi có một đồng cỏ nhỏ, trong mũi mơ hồ ngửi được hương vị cây cối, ánh mặt trời chiếu sáng mười phần nhẹ nhàng khoan khoái cùng u lạnh.

Thẩm Hân  cười nhẹ, tâm tình cũng mười phần bình tĩnh “ Những chỗ như vậy đều rất thanh u”

Bốn phía tĩnh lặng, chỉ có hai người thì thầm cùng tiếng bước chân, tuy nói hai bên đều là mộ bia trang nghiêm, nhưng lại không doạ người, trái lại có thể cảm nhận được người sống vô cùng tôn trọng và tưởng niệm người chết.

Thẩm Hân mang La Tĩnh đến mộ bia tương đối lớn hơn những cái khác, nhìn toà hai mộ, bên trên viết tên hai vợ chồng “ Hứa Phân” cùng “Triệu Hữu Thiên”, ngày sinh cùng ngày mất, tính toán thời gian từ trần, tầm ba mươi mấy tuổi.

La Tĩnh lễ phép đối với mộ bia kia khom người một cái, quay đầu nói với Thẩm Hân “ Hai vị này là gì của chị?”

Thẩm Hân ngồi xổm xuống, đặt bó hoa trắng trong tay xuống bia mộ “ là…cha mẹ của chị”

La Tĩnh sững sờ “ Thế nhưng hôm trước….vị a di kia không phải mẹ của Thẩm tổng sao?”

Thẩm Hân cười cười “ Bà ấy là em của mẹ chị, trong nhà xảy ra chuyện nên bà đem chị về Thẩm gia nuôi nấng, xem như nhận con nuôi”

Hai người tuy nói mặc quần áo đều không rẻ, nhưng chỗ này không có nhiều người, nên dứt khoát ngồi xuống bên cạnh bia mộ, tuy nói La Tĩnh cũng không có ý hỏi nhiều, nhưng Thẩm Hân có lòng muốn La Tĩnh biết nhiều hơn về cuộc sống của mình, liền êm tai kể về quá khứ của mình.

Nguyên lai Thẩm Hân trước kia gọi là Triệu Hân, cùng cha mẹ Hứa Phân và Triệu Hữu Thiên ba người một nhà sống không tệ, dù không có đại phú đại quý như hiện tại, nhưng cũng là một nhà ấm áp trải qua ngày tháng, cho đến khi bị rò rỉ khí gas, mà ngoài ý muốn thay đổi cuộc đời Thẩm Hân.

Lần đó Triệu Hân may mắn sống sót ở bệnh viện chỉ còn người dì vẻn vẹn gặp mặt vài lần là người duy nhất trên đời, đem về Thẩm gia nuôi dưỡng, liền nhận nuôi cô nhi Triệu Hân, bà cơ hồ còn đổi họ cho cô cùng một ngày, theo họ Thẩm của chồng Hứa Phương Đình, sau đó tranh thủ thời gian về nhà mới, Hứa Phương Đình liền dạy cô gọi hai tiếng cha mẹ.

Nói đến đây đã là chuyện mấy năm trước, hiện tại Thẩm Hân đã ngoài ba mươi, nhưng nhớ lại trận hỏa hoạn đó vẫn khiến cô khó ngủ, mỗi lần ngủ mơ vào ban đêm, hơi nóng cháy lan lúc đó sẽ xuất hiện trong mộng dày vò cô, cũng là lúc Thẩm Hân nhất định phải trường kỳ uống thuốc ngủ.

Cô cũng không hiểu, một mình ngủ trên mặt giường mát mẻ trái lại khiến cho nàng gặp ác mộng nóng rực, lúc hai người ôm nhau ngủ chung, rõ ràng nóng hơn nhiều, lại là hàng đêm ngủ say không mộng, đây là thứ khiến Thẩm Hân không hiểu rõ, chỉ biết hiện tại mình ngủ ngon chỉ có hai lựa chọn, thuốc ngủ hoặc là ôm La Tĩnh.

Mà cô cũng đã lâu không còn dùng thuốc ngủ.

La Tĩnh an tĩnh lắng nghe, nghe Thẩm Hân nói chuyện xảy ra khi cô bảy tuổi, trong lòng khó mà tưởng tượng đứa bé kia đã chịu bao nhiêu đả kích, nhìn ánh mắt Thẩm Hân liền biết vẫn chưa buông bỏ, nhẹ đưa tay đặt lên mu bàn tay, an ủi cô.

“ Vô luận thế nào chị cũng muốn đưa em đến gặp cha mẹ một lần” Thẩm Hân trong lòng ấm áp xoay tay nắm lấy bàn tay nhỏ của La Tĩnh “ Mặc dù chị bây giờ gọi người khác là cha mẹ, nhưng họ vẫn là…cha mẹ ruột của chị”

Thẩm Hân nói ra không hiểu sao có chút chột dạ, tựa như đây là một loại phản bội, phản bội vì bảo vệ mình mà cha mẹ mất mạng, nhưng phần chột dạ này còn cùng hổ thẹn, nhưng cũng không biết nên phát tiết hay thổ lộ, chỉ có thể nương theo một nụ cười khẽ che giấu quá khứ.

La Tĩnh lại rất nhạy cảm bắt được một tia không hài hoà, lập tức kéo Thẩm Hân đứng lên “ Tụi mình trò chuyện cùng cô chú đi”

Nàng kéo Thẩm Hân Thẩm Hân để hai người sóng vai đứng bên nhau, bó tay trong tay được đặt xuống gọn gàng, liền đối với mộ bia kia nhẹ nhàng thì thầm “ cô chú, con là La Tĩnh “

“ Bạn gái của con” Thẩm Hân ở bên cạnh chen  ngang  nói, bị La Tĩnh chọt khuỷu tay mới an tĩnh lại.

“ Cô chú cứ an tâm, Thẩm Hân hiện tại sống rất thoải mái, chị ấy rất có năng lực kiếm tiền, không cần lo lắng cuộc sống, đối với con rất tốt, chúng con bây giờ nỗ lực để ở bên cạnh nhau, ở với Thẩm Hân con rất hạnh phúc, chị ấy là người tốt, sau này con cũng sẽ thường đi cùng chị ấy đến thăm hai cô chú “ Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Hân, chỉ thấy Thẩm Hân mặt mày mang theo nụ cười nhàn nhạt, La Tĩnh liền nói thêm “ Thẩm Hân rất nhớ cô chú, cũng rất trân quý đoạn hồi ức sống cùng cô chú…”

Thẩm Hân có chút ngẩn ra, cảm giác La Tĩnh nhẹ bóp tay cô mấy cái, liền nghe La Tĩnh hỏi cô “ Cô chú nhất định là những bậc phụ huynh tốt đúng không”

“Ừm…” yết  hầu Thẩm Hân có hơi khô ngứa, nói không quá nhiều lời, cắn môi một cái, có nhiều chuyện muốn nói lại nói không nên lời.

La Tĩnh vỗ nhẹ cô mấy lần, cũng không buộc cô nói ra, chỉ là im lặng cổ vũ.

Sau một hồi Thẩm Hân mới cất tiếng nói “ Con rất nhớ hai người, cha, mẹ” sau khi nói xong cô mới thở dài một hơi, bộ mặt biểu lộ cũng buông lỏng nhiều, dĩ vãng đi cùng Hứa Phương Đình, nói chuyện đều với Hứa Phương Đình, Hứa Phương Đình đều nói với cô rất nhiều lần, dặn dò Thẩm Hân đừng cô phụ sự chờ mong cha mẹ dành cho cô, muốn cô càng thêm cố gắng vân vân, Thẩm Hân chưa hề có cơ hội nói một chút lời thật lòng, lời này vừa nói ra miệng, lông mày đều giãn ra.

Làm sao biết vừa muốn cười với La Tĩnh, nước mắt lại chảy ròng ròng, mặt mày sa sút, cô cảm thấy lúng túng lau lau, mà càng lau càng chảy nhiều.

La Tĩnh cũng không nói nhiều, chỉ là ôm Thẩm Hân vào trong ngực, để nước mắt cô chảy xuống vai  mình, Thẩm Hân tựa hồ là muốn đem nước mắt tích lũy bao nhiêu năm nay trút ra hết, dính trên vai La Tĩnh ẩm ướt một mảng, vải bị nhiễm nước mắt mà tối đi, khiến cho da thịt có chút lạnh.

Mà Hứa Phương Đình vừa chạy tới, ngay ở khúc cua đều nhìn thấy tất cả, trong lòng mười phần chấn kinh, bà vẫn cho rằng Thẩm Hân đã sớm buông bỏ đau buồn chuyện cha mẹ qua đời từ lâu, chí ít Thẩm Hân chưa hề nói với bà về chuyện này, không nghĩ lần này thấy được Thẩm Hân lại yếu ớt như vậy, trong ấn tượng Thẩm Hân từ bảy tuổi đến Thẩm gia vẫn luôn hiểu chuyện tỉnh táo, nơi nào có cái dạng ở trong ngực người khác khóc thút thít.

Tuy nói nhìn thấy  Thẩm Hân cùng một cô bé khác ?? Thật không minh bạch tại sao Hứa Phương Đình lại cảm thấy chói mắt, nghĩ lao ra tách hai người, nhưng bước nửa chừng vẫn rụt chân trở về.

Hiện tại  đang ở bên ngoài, Thẩm Hân nên có bao nhiêu xấu hổ…

Bà chỉ có thể trốn ở một bên lẳng lặng nhìn, Hứa Phương Đình không thể không thừa nhận Thẩm Hân ở trước mặt La Tĩnh buông lỏng rất nhiều, hai người nhẹ giọng nói chuyện khiến bà bên này nghe không rõ ràng, nhưng từ biểu lộ của La Tĩnh cùng phản ứng của Thẩm Hân, xác thực không khí muồi phần ôn hoà, kéo theo cũng làm cho Thẩm Hân nói rất nhiều lời trong lòng với cha mẹ đẻ của mình.

Bọn họ nói bao lâu thì Hứa Phương Đình ở góc vắng chờ bấy lâu, nghe Thẩm Hân nói chuyện cũng khiến lòng bà có chút chua xót, nghĩ đến đứa nhỏ này ở Thẩm gia cũng không dễ dàng, Hứa Phương Đình vì để cho cô nhanh chóng hoà nhập Thẩm gia cùng nhận được sự yêu thích của Thẩm Chính, đối với Thẩm Hân yêu cầu luôn rất cao, mà Thẩm Hân từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần đều hoàn thành tất cả yêu cầu cao mà bà đưa ra, có lẽ chỉ có trước mặt đứa bé La Tĩnh kia, Thẩm Hân mới có cơ hội thở một chút.

Vì tên hỗn đản Thẩm Chính kia, mọi thứ trở nên thế này khiến cho Hứa Phương Đình tự hỏi có đáng không

Cho đến khi hai người nói xong trở về, lúc này mới nhìn thấy Hứa Phương Đình đã chờ hai người từ lâu, Thẩm Hân cùng La Tĩnh hơi sửng sốt một chút, chỉ thấy Hứa Phương Đình nhìn đồng hồ bảo “ Đi ăn cơm”

La Tĩnh có chút không biết làm sao, Hứa Phương Đình nhìn nàng một cái hơi nhếch môi, dù sao cũng đã đi cùng Thẩm Hân tế bái, một bữa sao không thể mời “ Cô cũng đi”

Posted in Tiểu Tam là cái khóc bao

Chương 42: Quan hệ buồn nôn

La Tĩnh cùng Thẩm Hân cũng không quan tâm cánh cửa bị hai người làm cho hư, vội vàng thay đổi quần áo ra ngoài, Thẩm Hân tự mình lái xe, từ thành phố X đến nơi đó có chút xa xôi, Thẩm Hân trước khi đi không quên nhắn tin báo cho Hứa Phương Đình biết

Hứa Phương Đình cũng đang trên đường đi công việc, đọc được tin nhắn của Thẩm Hân liền nói không phiền muộn là giả, bất đắc dĩ phải quyết định như vậy, hiện tại lại không có thay đổi, chỉ có thể trả lời “ Thay mẹ vấn an dì con”

Thẩm Chính nguyên lai còn có một người em tên là Thẩm Tuyền, đáng tiếc sức khỏe không tốt lắm, mấy năm trước đã qua đời, lưu lại người vợ trẻ tên là Lưu Nhược Nhã cùng con trai Thẩm Duy Quốc, hai người ở toà biệt thự trong thành phố A, người vợ trẻ tuổi kia cũng không  lớn hơn Thẩm Duy Quốc bao nhiêu, lại biết trang điểm, bốn mươi tuổi nhìn qua như hai mươi, dáng người bảo dưỡng rất cân xứng, tóc tai chải thẳng càng thêm nổi bật khuôn mặt nhỏ.

Thẩm Chính vì như vậy mà rất thương đứa cháu này, Thẩm Tuyền sau khi ra đi đều giúp đỡ chuyện lớn chuyện nhỏ, nếu không phải Thẩm Tuyền chỉ có một đứa con trai, Thẩm Chính còn muốn nhận nó làm con thừa tự lấy danh nghĩa con nuôi.

Tiến vào phòng khách liền nhìn thấy Thẩm An bị Thẩm Duy Quốc ôm vào trong ngực, mà Lưu Nhược Nhã ngồi ghế salon bên cạnh, nghe Thẩm Chính nói sức khỏe không tốt, nhưng Hứa Phương Đình không nhìn ra  có gì, trên mặt vẫn trang điểm tinh xảo, miệng nhỏ ướt át kiều nộn gọi “ Anh, chị dâu”

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, tiếng anh kia vừa mềm vừa dính, giống như tìm thấy một vị cứu tinh trong mắt tràn đầy ướt át, cô ta rất biết ăn mặc trang điểm, trang điểm chính mình thành một con búp bê tinh xảo.

“Nhược Nhã, chị nghe nói em không khoẻ, chỗ nào không khoẻ vậy?” Hứa Phương Đình trông thấy Lưu Nhược Nhã có chút nhíu mày, công phụ nũng nịu này bà không học được, Thẩm gia không hề nhắc đến thân thế của Lưu Nhược Nhã, nhưng bà ít nhiều cũng biết xuất thân của Lưu Nhược Nhã, nghe nói Thẩm Tuyền gặp phải hoa khôi giao tiếp ở yến tiệc, mới quen mấy tháng liền lập tức ly hôn vợ cả để tái giá với cô ta.

Đương nhiên hoa khôi giao tiếp cũng chỉ là từ ngữ êm tai, Lưu Nhược Nhã xuất thân không tốt, nhưng cũng may cô ta biết dấu dốt, Thẩm Tuyền còn thường xuyên đưa cô ta đi tham gia nhiều dạ tiệc, đến cùng cũng không mất mặt, nhưng sau lưng thế nào thì khó nói

Dù sao vợ lớn của Thẩm Tuyền chính là xuất thân danh gia chân chính, ly hôn sau vẫn đủ khiến cho Lưu Nhược Nhã khó mà chen vào tầng lớp, những lời chào hỏi cũng chỉ là lời nói xa lạ mà thôi.

Lưu Nhược Nhã khuôn mặt tinh xảo nhìn qua vô cùng kiều nộn, lộ ra vẻ đáng thương nói “ chị dâu, cũng không biết thế nào, em toàn thân mệt mỏi bất lực…” nói xong rủ vai, tựa như khí lực cả người đều bị rút hết

“ Mệt mỏi bất lực, nghiêm trọng như vậy mà còn có thể trang điểm sao ? Nghỉ ngơi nhiều mới tốt” Lời Hứa Phương Đình nói thật đúng là không tin tưởng, liền một khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, còn có tóc thẳng gọn gàng, phụ nữ đều hiểu được, để thành ra như vậy tốn không ít hơn một tiếng đồng hồ

Còn không đợi Lưu Nhược Nhã trả lời, Thẩm Chính liền quát “ Trang điểm thì sao, chẳng lẽ em nó phải bẩn thỉu  mới giống?”

Lúc này Lưu Nhược Nhã liền cắn môi dưới “ Chị hai, em chỉ muốn lễ phép một chút, hai người khó mà đi một chuyến, dù không khỏe cũng phải trang điểm nhẹ một chút cho gọn gàng…”

Cô ta nói như uỷ khuất, thân thể không khỏe vẫn muốn bảo dưỡng khí sắc lại khiến cho người ta khó chịu một trận, nhưng gọi là trang điểm nhạt à? Ở đây hai người phụ nữ đều biết rõ

“Đủ rồi,  Thẩm An ăn cơm sáng chưa?” Thẩm Chính cắt lời giữa hai người phụ nữ,  ôm lấy đứa cháu mới một tuổi của mình, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm trọng liền trở nên nhu hoà “ Cho gia gia ôm”

Thẩm An đi đường còn lung la lung lay, nhưng sớm đã hiểu được, thấy Thẩm Hân liền nãi thanh nãi khí kêu gia gia, quơ bàn tay nhỏ để gia gia thương nhất ôm lấy

Lưu Nhược Nhã liền nhích lại gần, ngón tay trêu chọc bàn tay nhỏ của Thẩm An “ Buổi sáng ăn rồi, nhưng mà khẩu vị không tốt lắm”

Thẩm Chính nghe xong lập tức quay đầu nói với Hứa Phương Đình “ Nhanh làm ít quả lạnh ướp đá, cho Thẩm An chúng ta khai vị”

Người nhận lệnh nấu cơm chính là bà, Hứa Phương Đình cầm hoa quả vừa mua được quay người đi vào nhà bếp bận rộn, thật sự không hiểu được, bà cũng không tin Lưu Nhược Nhã lúc khoẻ mạnh sẽ tự mình xuống bếp, trong nhà thuê nhiều người hầu như vậy làm gì đến phiên cô ta, nói cái gì toàn thân bất lực muốn gọi bà đến nấu cơm, thật không biết ngại

Lưu Nhược Nhã nhìn Hứa Phương Đình quay người tiến vào nhà bếp, vẻ mặt buồn thiu mềm giọng nói với Thẩm Chính “ Làm sao bây giờ? Chị hai có vẻ giận rồi ? Em có nên xin lỗi chỉ không?”

“Đừng để ý tới bà ta, cả ngày chanh chua” Thẩm Chính quay người ẵm Thẩm An lên, lập tức ba người khách khí lại trở nên thoải mái hơn, di chuyển từ nhà bếp ra vườn hoa phơi nắng, để một mình Hứa Phương Đình ở trong bếp bận rộn.

Hứa Phương Đình làm chút nước trái cây táo, ra ngoài nhìn bốn phía không thấy ai, đáy lòng còn buồn bực không biết đi đâu, quay đầu nhìn điện thoại Thẩm Chính, vừa rồi ẵm Thẩm An tiện tay đặt lên bàn trà,  liền cầm lên chờ người trở về trả lại, nhưng không cẩn thận nhấn vào mở khoá, màn hình sáng lên.

Lúc đầu cũng không muốn nhìn lâu, nhưng khóe mắt Hứa Phương Đình lại nhìn thấy tin nhắn hiện trên màn hình khoá, là tin nhắn lúc bọn họ mới bước vào cửa nên chưa kịp đọc, bên trên tin nhắn viết “ làm sao còn chưa tới? Muốn gặp anh sớm một chút”

Nháy mắt Hứa Phương Đình cảm thấy không thích hợp, nhìn hai bên không có người, bà mới đánh bạo mở điện thoại của chồng mình, ấn mở tin nhắn xem rốt cuộc có chuyện gì.

Lập tức hiện lên là tin nhắn giữa Thẩm Chính và Lưu Nhược Nhã xuất hiện, Hứa Phương Đình thật không thể tin mình vừa đọc cái gì, bà vẫn cho rằng từ trước đến này không có thói quen đọc tin nhắn điện thoại của chồng, cho nên Thẩm Chính làm việc trái với lương tâm sẽ không xoá bỏ, lúc này tin nhắn mập mờ câu chữ giữa hai người hiện rõ, thậm chí tin nhắn đêm khuya gửi đến đầy dâm đãng

Vậy là cùng vợ của em hắn sao ?!

Tuy nói tin nhắn mập mờ dâm đãng nhưng vẫn chưa bắt gian tận giường, cảm giác buồn nôn vẫn từ tim lan tràn ra, còn gửi vào lúc bà đang say giấc, chồng bên cạnh vậy mà cùng em dâu gửi nhau những tin nhắn dâm tà khó coi này, Hứa Phương Đình càng thêm khó chịu, toàn thân nổi da gà.

Kéo lên phía trên mới phát hiện, hai người đúng là sau  khi Thẩm Tuyền qua đời thì quan hệ liền tốt hơn nhiều, còn có tin nhắn hẹn ra ngoài ăn cơm, Hứa Phương Đình tức giận đến hai tay run rẩy, lập tức lấy ra điện thoại chụp lấy mấy đoạn tin nhắn, nghĩ đến hôm nay tới chỗ này không phải vì thân thể không thoải mái mà là Lưu Nhược Nhã gửi tin nhắn nói muốn gặp Thẩm Chính, hai người ở trước mặt bà diễn một màn tương tư khổ

Càng nghĩ càng sinh khí, càng nghĩ càng buồn nôn, Hứa Phương Đình một giây cũng không nguyện ý chờ đợi, trực tiếp cầm lấy túi xách rời đi, ngay cả việc trả lại màn hình điện thoại của Thẩm Chính như cũ cũng không làm, chính là muốn để hỗn đản kia biết mọi chuyện đã bại lộ, để xem hắn xử lý thế nào !

Sau khi lên xe, lái xe còn có chút kinh ngạc, không biết làm sao chỉ có mình phu nhân đi ra, còn nổi giận đùng đùng ngồi xuống xe không nói lời nào.

“ phu nhân, muốn về nhà ?” Lái xe cẩn thận hỏi.

Về nhà? Hứa Phương Đình hiện tại một chút cũng không muốn trở lại Thẩm gia cùng Thẩm Chính kia, khó chịu đến mức không chịu đựng nổi, suy đi nghĩ lại một hồi, liền  nói “ Đến Phúc Sơn Linh Viên đi”

Thời gian này, Thẩm Hân hẳn con đang tế bái.

Posted in Tiểu Tam là cái khóc bao

Chương 41: Hai người có suy nghĩ cân nhắc qua tủ quần áo (H)

Thẩm Hân sáng sớm dậy liền có tinh thần, không cần thuốc ngủ mà chất lượng giấc ngủ lại tốt hơn nhiều, bữa sáng cũng chưa ăn liền nhấn La Tĩnh lên tủ quần áo làm loạn.

La Tĩnh không chịu lên giường? Không vấn đề, Đứng chẳng phải xong việc.

Có chút vội vàng xao động đem La Tĩnh  đẩy lên cửa tủ quần áo, phát ra tiếng “bang”, Thẩm Hân chui vào ngực La Tĩnh mà ăn đến say mê, bộ dáng này ngay cả La Tĩnh đều cảm thấy muốn cười, làm sao êm đẹp đột nhiên biến thành sắc quỷ?

Đồ lót đã sớm bị cởi ra, Thẩm Hân tiện tay đem bộ đồ lót viền ren màu hồng mà chính tay cô mua sang một bên, đầu lưỡi đè ép liếm láp đầu vú nhuyễn nhuyễn, cho đến khi hạt đậu nhỏ cứng rắn trên đầu lưỡi cô, La Tĩnh hừ nhẹ ôm lấy đầu của cô, Thẩm Hân khẽ nhếch mở miệng hút bầu ngực sữa đầy đặn, cảm giác như đậu hũ để hàm răng người ngứa ngáy.

La Tĩnh nghĩ đến Thẩm Hân mỗi lần hưng phấn đều đem nàng choáng đến hô  hô, cũng không biết một hồi còn đứng không nổi, liền đề nghị “ Vẫn là đi phòng khách…Ừm!” Nàng còn đang cố nói chuyện, quần lót lại bị Thẩm Hân kéo xuống.

“Chờ không nổi” Thẩm Hân mới không nguyện ý tốn thời gian đi đến phòng khách, lôi kéo quần lót còn treo trên đầu gối La Tĩnh “ Nhấc chân”

La Tĩnh chỉ có thể đỡ vai Thẩm Hân để nhấc chân luân phiên, để cô đem mảnh quần áo cuối cùng ném sang một bên, sau đó Thẩm Hân liền ngồi xổm xuống, ngửa đầu chen giữa hai chân La Tĩnh, đầu lưỡi trượt  vào càn quét cánh hoa.

“Ừm hô…” La Tĩnh thở dài một cái, thân thể sớm quen đầu lưỡi Thẩm Hân, mới vừa rồi còn có ý đồ hơi dãy dụa, đầu lưỡi trơn trượt tiến đến liền bị thuần phục trong nháy mắt, thân thể dựa vào cửa quần áo sau lưng, hai chân mở ra tuỳ ý Thẩm Hân  giữa hai chân nàng hút ra tiếng nước.

“Ừm ân a…” Đã sớm bị thăm dò chỗ nào thoải mái nhất, La Tĩnh ngâm khẽ mềm mại không chịu nổi, đầu lưỡi Thẩm Hân  lướt  qua hoa huyệt không ngừng chảy mật, luôn cảm thấy có chút không đủ.

Cô kéo chân  La Tĩnh đặt lên vai mình, dạng này thuận tiện cho cô xâm nhập dễ dàng hơn, chỉ là La Tĩnh kinh hô một tiếng, một chân có chút khó đứng vững, gót chân trắng nõn dán ở xương vai sau lưng Thẩm Hân, mà không dám dẫm mạnh, chỉ có thể đem trọng lượng ép về tủ quần áo sau lưng.

Thẩm Hân  thăm dò vào trong mật huyệt trơn ướt chặt chẽ, đầu lưỡi câu móc liếm láp đến bỏng miệng, cảm giác được nội huyệt cũng kích động không ngừng run, Thẩm Hân biết được  cửa huyệt La Tĩnh mẫn cảm, liền đảo quanh cái lưỡi khi dễ cửa huyệt non nớt, quả nhiên vách trong run rẩy dồn dập.

“A…Ân a nơi đó… Hô a!” thân thể La Tĩnh run rẩy thoải mái tê cả da đầu, chèo chống thân thể mà cái chân kia có chút uốn lượn, bất ổn giống như nhanh té xuống đất, cao trào cũng chỉ có thể dựa vào Thẩm Hân mới đứng vững.

“Ổn không…” La Tĩnh thở hồng học lấy lại tinh thần, Thẩm Hân còn ngồi xổm trước người nàng, lưu luyến liếm láp khe hở đẫm mật, hút lấy hạt ngọc cánh hoa vào trong miệng, nhấm nháp một hồi mới thả ra.

La Tĩnh  trên người trải qua cao trào trở nên lười biếng dâm mỹ, biếng nhác thở dài “ Thẩm tổng, có thể buông chân em ra không?”

Đều đứng lên vì sao còn muốn nâng chân của nàng lên, vừa cao trào qua đi có cảm giác đung đung đưa đưa, dù có hai chân lúc nào cũng cảm giác sẽ té ngã.

“Thời gian vẫn còn, một lần nữa đi” Thẩm Hân ăn đến miệng hồng hồng, đoán chừng đợi một chút không ăn nổi điểm tâm, cúi đầu hôn La Tĩnh, đem hương vị trong miệng truyền qua cho nàng, một tay nâng đùi nở nang của La Tĩnh, tay kia sờ qua lưu luyến vuốt chỗ ướt át kia.

Bên trong miệng La Tĩnh đều là hương vị của La Tĩnh, cái này khiến nàng bất mãn hừ hừ, đáng tiếc kháng nghị vô hiệu, còn có chỗ vừa cao trào vẫn dư vị, mỗi lần bị sờ lên liền có khoái cảm mãnh liệt, nàng xô đẩy Thẩm Hân, thật vất vả mới tranh thủ cơ hội  nói chuyện “ Em đứng không vững…”

“Chị vịn em” Thẩm Hân rất ưa thích dáng vẻ mềm mại này của La Tĩnh, ôm lấy một chân nàng liền hướng nàng ép vào, may mà thân thể La Tĩnh kiềm diễm, không thì khó mà thực hiện tư thế, hai chân nàng càng mở ra, ba ngón tay Thẩm Hân liền trượt vào mật huyệt, cực kỳ hưởng thụ giờ khắc này La Tĩnh nắm chặt nàng không ca1hc nào chống cự, bên trong hoa huyệt bất nhất tích cực đáp lại.

“Ừm a! A…” La Tĩnh không có cách nào chỉ có thể mặc  Thẩm Hân làm loạn, trên mặt lộ ra không cam lòng, không muốn biểu lộ, nơi đó ẩm ướt đến phát ra âm thanh cô tư,  ngón tay Thẩm Hân không nhanh không chậm lục lọi vách trong, cảm giác trơn nhẵn chảy xuống lòng bàn tay một mảnh ấm áp.

Ngón tay ở trong hoa huyệt càng thêm thông thuận, Thẩm Hân hôn lấy cái trán cùng mặt bên La Tĩnh, ngón tay nhẹ chuyển phát ra tiếng vang “ Em nghe xem, cái miệng này ăn ngon ghê, nước bọt chảy khắp nơi, khiến tay chị ướt đẫm”

La Tĩnh bị cô mê sảng nói năng lung tung mà mặt mũi tràn đầy ửng hồng, càng co lại về sau, Thẩm Hân càng được một tấc lại lấn một thước, ép chặt tới gần, ngón tay từ đi vào biến thành rút ra lại đút vào, mỗi một lần đến khiến La Tĩnh vặn eo lắc mông không thể tự kiềm chế, Thẩm Hân đèn ép nàng, trọng lượng hai người cơ hô đều ép trên cửa tủ quần áo, thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ bị Thẩm Hân nuốt gọn, ngọt ngào làm cô muốn dừng mà không được.

“A,  a Ân….ra….chậm một chút Thẩm.. Thẩm tổng!” La Tĩnh mê man la lên với Thẩm Hân, vừa kháng cự vừa vùng vẫy cơ thể, nếu không phải Thẩm Hân vẫn luôn ấn nàng ở trên cửa tủ, thì hai chân nàng đã sớm mềm té xuống đất.

Thẩm Hân nghe thanh âm La Tĩnh mềm nhu đột nhiên cất cao, cho dù không có bị kích thích trực tiếp cũng đủ khiến cô hưng phấn không thôi, toàn thân khô nóng, chưa hề  cảm thấy để người yêu đơn giản cao trào liền có thể khiến người ta thỏa mãn, làm sao còn chậm chạp được nữa, ngược lại tốc độ trên tay càng lúc càng nhanh, nhất định phải khiến La Tĩnh la to mất khống chế.

“Ừm ừm! Ân a…A không, không được…A!” La Tĩnh ở trong tay Thẩm Hân tựa như cá ra khỏi nước, run rẩy trần trụi, mồ hôi ẩm ướt không ngừng cầu xin buông tha, nhưng cái chân chèo chống thân thể dần chìm xuống, ngược lại càng đem ngón tay nuốt sâu hơn vào trong hoa tâm “Ừm a! A!”

La Tĩnh chỉ có thể  hai tay ôm lấy Thẩm Hân, đem thân thể treo trên người cô, sau đó run rẩy đến cực hạn, dưới bụng là một dòng nước nóng không khống chế tụ tập vào mật huyệt bị kích thích quá độ, nàng ở trong ngực Thẩm Hân mà triều phun, trên mặt đất ẩm ướt một mảnh, từng cổ từng cổ dịch nóng óng ánh đứt quãng phun ra.

“A a, ừm ! Ân a…” hoa huyệt  mẫn cảm bị ép triều phun càng thêm dị ứng, ngay cả nước chảy qua cũng mang đến khoái cảm, mỗi cỗ thuỷ triều văng tung toé đều khiến toàn thân nàng co rút, Thẩm Hân chen ở trên người nàng, cảm thụ được La Tĩnh tình mê ý loạn mất khống chế, ngón tay còn không nguyện ý rút ra mà tham lam dư ôn ở bên trong…

Rắc rắc….

Cửa tủ quần áo sau lưng phát ra thanh  âm kỳ quái, La Tĩnh trong thoáng chốc căn bản không kịp phản ứng, ngược lại Thẩm Hân lại nhanh nhạy hơn,  hai tay cấp tốc nắm lấy eo cùng cái ót của La Tĩnh, tiếp theo âm thanh kỳ quái là tiếng vỡ vụn, cánh cửa vượt qua mức chịu đựng của nó. Bản lề kim loại bị bung ra ngã về phía trong tủ.

Hai người cùng nằm trên cửa tủ, còn may La Tĩnh được Thẩm Hân bảo vệ không bị thương tích gì, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn thất kinh để người muốn cười, Thẩm Hân thì cười không nổi,  lúc ngã vào trong tủ có chụp một nắm quần áo treo, không bị thương, nhưng tóc bị rối thành một cục.

“Cánh cửa tủ đồ dỏm…” tóc xoăn của Thẩm Hân bị vướng vào giá quần áo, lập tức mặt đều đen, trút giận mắng một câu

La Tĩnh nằm ở dưới người nàng, ánh mắt có chút giật mình, nhưng cũng chầm chậm kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, chớp chớp mắt phát hiện mình chưa từng ở góc độ này mà nhìn ngắm tủ quần áo, ngơ ngác nói “  Em cảm thấy vấn đề không phải ở cánh cửa…”