Posted in Đích Mẫu Thiên Tuế

Chương 5: Ngón tay của mẫu hậu

Mặt trời lặn ở phía tây liền hướng nhân gian tỏa ra một mảnh kim hồng sau cùng, cung nhân cất bước đi trước sợ ánh tà dương kia làm chói mắt điện hạ, cố ý đi một đoạn đường xa hơn, Mai Yểu Ngọc biết được tâm tư của bọn hắn cũng ngầm đồng ý.

Lúc trước hoàng hậu khắt khe, điện hạ khắc khe, bây giờ điện hạ ngọa long đằng không đương nhiên không thể không cho hoàng hậu mặt mũi, đường vòng trì hoãn chút thời gian, vừa vặn để điện hạ hài lòng hít thở một chút gió xuân vào lúc chạng vạng tối.

Nham Lâm đi theo, bước chân thảnh thơi cùng nhóm cung nhân đảo quanh dây thừng đỏ tươi trong tay, lắc qua lắc lại mấy lần, nâng cao hai tay cho điện hạ nhìn. Mai Yểu Ngọc lười biếng nghiêng nghiêng dựa vào vươn tay loay hoay mấy lần, cùng Nham Lâm chơi trò chơi trẻ con.

Nham Lâm dùng dây thừng nhỏ lại tạo ra một trò chơi mới, nàng nín cười nghĩ thầm điện hạ lần này tuyệt đối không ứng phó được, nào biết hai tay vừa giơ lên điện hạ dùng sức giật lấy, dây thừng kia siết tay nàng thành một dấu đỏ.

“?” Tính khí điện hạ thật là lớn, chơi không lại liền nổi giận?

Nham Lâm ngẩng đầu liền nhìn thấy điện hạ nhà mình nào còn dáng vẻ lười biếng, Mai Yểu Ngọc cầm thật chặt dây đỏ trên ngón tay mảnh khảnh, đặt lên vạt áo, quấy làm thành một mảnh nếp uốn.

Nham Lâm lập tức tâm hiện địch ý theo ánh mắt điện hạ nhìn sang, quả nhiên… Ngay giao lộ chính là tượng của Bạch Tần.

Mai Yểu Ngọc biểu lộ vẫn như cũ, nhưng bờ môi có chút trắng bệch, còn có nắm chặt dây thừng run nhè nhẹ. Nham Lâm âm thành cắn răng, nàng trừng mắt nhìn hình bóng của Bạch Tần, hung hăng nghiến răng, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của điện hạ, bước lên nhỏ giọng nói một câu:

“Điện hạ chớ sợ, ngài đã trưởng thành rồi”

Cử động của Nham Lâm khiến Mai Yểu Ngọc như tỉnh lại trong mộng, mi mắt nàng nhẹ nhàng run rẩy chợt cười, nàng trấn án bằng cách dùng ngón tay gõ gõ vào mu bàn tay trên ống tay áo của mình, sau đó đồng dạng nhẹ nói:

“ Ta không có sợ, mà mới nhớ tới chuyện khác”

Nhớ kỹ năm đó mẫu phi bị giáng xuống làm phu nhân, đã không còn là chủ vị của một cung đương nhiên phải ăn nhờ ở đậu nương nương khác, Tương phi nương nương nhiều con, có tới ba hài tử trong cũng, liền sợ thêm một đứa sẽ ồn ào, liền đem Mai Yểu Ngọc đang khó khăn bố trí ở một sương phòng vắng vẻ, chổ kia ngay cả phòng của cung nhân cũng không bằng.

Khi đó Mai Yểu Ngọc mỗi ngày học xong đều không cần phải đi cửa chính, bởi vì sẽ đi về từ cửa hông vắng vẻ. Ngày ấy, như là hôm nay, mặt trời chiếu ngã về tây, nàng cùng Nham Lâm hai người cùng tuổi lúc đó cũng đang chơi trò này theo đường nhỏ trở về, cũng đi tới giao lộ gặp Bạch Tần. Nàng tránh không được liền tới hành lễ, lúc ấy Bạch Tần nhìn nàng cười, cười như rắn độc trúng bụi, dường như chớp mắt một cái liền bóp cổ họng của nàng.

“Hảo hài tử về a”

“Yểu Ngọc đa tạ nương nương quan tâm”

Nàng chuyển ngoặc tiếp tục bước đi, không nghĩ tới từ sau đầu đau đớn một trận, nàng chưa kịp kêu đau đã một trận tối đen. Nham Lâm la lên “ Tiểu chủ tử!” sau đó Nham Lâm cũng kêu đau một tiếng rồi lặng câm

Nàng cảm giác mình bị ném vào một màu đen kịt, trước khi ý thức hoàn toàn biến mất nàng nghe tiếng cười của Bạch Tần.

“ Tám thành phân hóa thành càn nguyên sao? Ngươi xứng sao ? Một hồi bản cung làm âm huyệt của ngươi, bản cung ngược lại muốn xem sau khi bị thao mở rồi còn có thể phân hóa thành càn nguyên không !”

oOo

“Điện hạ đến”

Mai Yểu Ngọc từ Nguyệt Hoa Cung nhẹ bước, theo cung nhân dẫn đường đi vào. Nham Lâm nhỏ giọng đối với Mai Yểu Ngọc nói: “ Điện hạ, ngài mới nhìn thấy sắc mặt Bạch Tần không ? Rau dại ngày mùa thu so với sắc mặt của ả còn đẹp hơn”

Mai Yểu Ngọc cười cười không nói chuyện, ý cười có chút gượng ép.

Tước Sam ra đón, có thể thấy Mai Yểu Ngọc lần đầu tiên vẫn sợ lui lại nửa bước, Mai Yểu Ngọc nhìn nàng, mắt sắc thâm trầm dường như muốn nhìn thấu nàng.

Tước Sam cúi đầu dẫn Mai Yểu Ngọc nhập điện, nàng nhanh chóng nói lời nương nương phân phó với nàng:

“Hoàng hậu nương nương nói thân thể khó chịu hiện nay không ngồi dậy nổi, điện hạ tới chính điện dập đầu coi như có bái kiến qua”

Mai Yểu Ngọc nhìn như thân thiết đưa tay khoác lên bờ vai Tước Sam cười nói: “ Không sao, dẫn ta đi phòng ngủ. Mẫu hậu khó chịu, hài nhi tự nhiên quan tâm”

Tước Sam không có cách nào, lau chút nước mắt nức nở dẫn đường

Bởi vì mới vừa rồi, cái tay của Mai Yểu Ngọc khí lực lớn tựa như muốn bóp nát xương cốt của nàng, nàng cố nén kêu đau lại không nhịn được chảy nước mắt.

Mai Yểu Ngọc ở bên ngoài tẩm điện chờ một chút, Tước Sam vào hầu hạ hoàng hậu thay y phục. Nàng tùy ý dạo chơi, ký ức lúc trước dường như cách một thế hệ, lúc trước mỗi một lần đến Nguyệt Hoa cung đều nơm nớp lo sợ, bây giờ không còn tâm cảnh như lúc trước.

Mai Yểu Ngọc đi vào quy củ dập đầu, tôn xưng mẫu hậu. Mà Giang Vân Phương hoàn toàn chính xác trạng thái không tốt, nàng được Tước Sam đỡ từ giường ra ngồi xuống ghế, trên thân thay đổi hoa phục thể hiện tư thái hoàng hậu

Hình ảnh miễn cưỡng này bị Mai Yểu Ngọc nhìn vào trong mắt, nghĩ thầm nếu là mình không cường thế nhất định phải gặp mặt, giờ phút này nàng liền không cần chống gượng ?

“Bình thân, Yểu Ngọc rồng chương phượng tư, nhân tài kiệt xuất, được bệ hạ trân trọng phó thác ngày sau, cần phải tuân thủ nghiêm ngặt bản thân, nhân đức thiên hạ”

Mai Yểu Ngọc khom người chắp tay “ Dạ, lời của mẫu hậu, nhi thần ghi nhớ”

Ngón tay trong tay áo Giang Vân Phương hốt hoảng quấy quấy, Mai Yểu Ngọc thuận theo bộ dáng, dường như là năm đó, nếu không phải tự thân sờ vào vết tích chỉ sợ những gì xảy ra sáng nay hết thảy như mộng không chân thực.

Mai Yểu Ngọc mắt sắc phát hiện, ngón tay giấu trong ống tay áo rộng lớn dường như bất an, cười nói:

“Mẫu hậu tay làm sao rồi?”

Mấy bước tiến lên xốc ống tay áo liền nhìn thấy ngón tay càng thêm hoảng hốt, ngón cái chụp trên ngón trỏ, cùng bốn ngón cuộn lại

Tước Sam: “ Điện hạ xin đừng thất lễ!”

Giang Vân Phương “ Mau lui xuống!”

Mai Yểu Ngọc nhìn thật sâu vào Giang Vân Phương một chút, mà thật lui ra, lại dập đầu bái lạy.

“Mẫu hậu sớm nghỉ ngơi, nhi thần cáo lui”

“Thật….tốt…”

Mai Yểu Ngọc đi ra cửa chính Nguyệt Hoa cung, sau lưng khoác lấy nguyệt hoa tung trời.

Mới nhìn thấy, ngón tay mẫu hậu.

Khi đó nàng bị người Bạch Tần đánh ngất xỉu, đưa đến phòng tối đầy mùi ẩm mốc, trong phòng chỉ có mấy chén đèn dầu, người xung quanh nàng đều không nhìn thấy dung mạo, ngược lại chính nàng ở dưới ánh đèn không chổ tránh né. Y phục của nàng bị mấy tên thái giám xé rách, một người trong đó còn cầm trong tay một dương cụ bằng gỗ to dài nhìn rất khiếp người.

Khi đó, nàng năm đó mới mười ba, dù chưa phân hóa nhưng cái gì cũng hiểu.

Nàng liều mạng giãy dụa gào thét. Nàng kêu đến cuống họng muốn câm, cũng không có thay đổi được gì, vật kia đã chống đỡ ở cửa huyệt. Trong nháy mắt kia, thời gian tựa như không tưởng tượng nổi, tựa như ngắn không tưởng tượng nổi.

Nàng đã dự cảm đến thời điểm xé rách đau đớn, từ tai truyền đến một giọng nữ lo lắng lại lăng liệt

“Dừng tay !!”

Dừng lại.

Người kia từ ngoài vội vàng đi vào, lập tức ném đi đồ trong tay thái giám, những người kia đối với nàng lại sợ lại kính.

“Nương….A quý nhân, quý nhân ngài làm sao…?”

Thái giám sợ tiết lộ thân phận người kia, chỉ xưng quý nhân. Bọn hắn lường trước mình thấy không rõ, không nhận ra người, nhưng đối với thanh âm người kia quá quen thuộc, mẫu hậu của ta.

Giang Vân Phương lạnh giọng nói: “ Đem nó trói lại, các ngươi đều ra ngoài”

Thiếu nữ Yểu Ngọc thân không mảnh vải che thân, trên thân từng mảnh tím xanh, còn có lúc giãy dụa bị thái giám lưu lại vết cào rướm máu. Dây thừng thô lệ buộc chặt thân thể thiếu nữ của nàng lại, hai chân mở rộng khuất nhục để người hái lấy

Bọn thái giám thối lui, phòng tối còn lại hai người. Mai Yểu Ngọc chẳng biết tại sao, tâm mới sợ hãi phẫn nộ dần dần bình thản, lúc này mới quan sát tỉ mỉ hình dáng Giang Vân Phương

Thịt mềm nho nhỏ trước ngực bị nắm lấy, động tác căn bản không tính nhu hòa khiến cho Mai Yểu Ngọc đột nhiên rơi nước mắt. Không phải vì đau đớn, ngay lúc đó Mai Yểu Ngọc cũng không biết là vì sao.

Ngón tay Giang Vân Phương quét qua vết cào rướm máu, móng tay nàng khảm ở vết thương chậm rãi xê dịch, thân thể mềm mại bên dưới không chịu được run rẩy, tiếng gào đau đớn không dứt bên tay

“Ách a! Ngô…” Mai Yểu Ngọc cắn chặt môi dưới, bờ môi bị răng cọ xát lấy vẫn như trước ngăn không được tiếng rên rỉ thống khổ.

“Đau sao?” nàng dừng lại động tác.

Mai Yểu Ngọc buông ra môi dưới chảy máu, kịch liệt thở hào hển. Nàng không có trả lời, nước mắt che kín , đôi mắt si ngốc nhìn qua hình dáng không rõ rệt.

Nơi đây chỉ thấy hai gò má của mẫu hậu, hiện tại nàng có biểu tình gì ? Đáng tiếc đèn quá mờ, nhìn không rõ ràng.

Ngón tay mẫu hậu đổi sang vết thương càng sâu hơn, Mai Yểu Ngọc bởi vì e ngại sớm liền run rẩy, nàng giãy dụa đung đưa dây thừng phát ra tiếng leng keng. Sau đó…

Đinh đương, đinh đương đinh đương, ào ào soạt…

“A a a a a a a a!!!”

“Mẫu…quý nhân ! Vị quý nhân này…dừng….dừng tay….ách a !” không biết Yểu Ngọc nghĩ thế nào, lại vẫn phối hợp giấu diếm thân phận của nàng.

Thanh âm rét lạnh tận xương tái khởi vang lên “ Đau sao?”

“Đau nhức….”

“Lòng ta. Cũng đau đớn như thế. Ngươi giúp ta xóa tan đau đớn này có được không ?”

Mai Yểu Ngọc kịch liệt giãy dụa, kêu đau. Mặc dù không muốn thừa nhận nội tâm của nàng vì nàng trả lời.

Tốt, mẫu hậu

Giang Vân Phương không có lại tra tấn vết thương của nàng, chẳng biết sao nàng đột nhiên cúi đầu hôn lên vết thương mới giày vò đau đớn hơn, nàng không để ý vết máu liếm láp.

Vết thương sưng đau bị lửa nóng bao khỏa, đầu lưỡi mềm mại nhu hòa liếm láp, nàng lần nữa run rẩy không ngừng, đáy lòng cũng như thế truyền đến trận trận run rẩy

Cai tay kia lại xoa thân thể, nàng nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn kia, móng tay mượt mà óng ánh giống như giọt sương sáng sớm. Tay của nàng không giống như mình có cảm giác xương xẩu, ngược lại non mềm trơn trượt, sờ tới sờ lui nhất định thoải mái dễ chịu

Cái tay kia ở tiểu hồng đậu trước ngực thoáng dừng lại, sau đó chậm rãi xẹt qua nhũ thịt, vuốt ve bụng dưới hôn mấy cái, cuối cùng rơi vào giữa hai chân.

Cánh hoa non nớt bị gạt mở, Mai Yểu Ngọc tuyệt không giãy dụa. Tầm mắt của nàng một mắt đuổi theo ngón tay kia không buông, cho đến khi…nó biến mất giữa hai chân nàng.

“Ngô ân…”

Ngón tay lút cán đi vào đường hành lang khô khốc chặt chẽ nhỏ nhỏ, Mai Yểu Ngọc vẫn như cũ chăm chú nhìn, nhìn chổ kia hiện ra tơ máu lại đi vào, lại xuất hiện…lại đi vào…

Thanh âm Giang Vân Phương buồn buồn, mấy giọt nước ấm áp rơi trên mặt Mai Yểu Ngọc.

“Xem ra là thật, ngươi sẽ trở thành càn nguyên.

Hoa huyệt nàng quá chặt chẽ và cạn, ngay cả nữ tử trung dung bình thường cũng không bằng sao có thể thành khôn trạch ?

Tốc độ trừu sáp tăng nhanh, Mai Yểu Ngọc im lìm không nói một tiếng. Nhưng Giang Vân Phương dần dần cảm giác được có chút ẩm ướt, nàng mượn bôi trơn không ngừng thao làm cỗ thân thể quá ngây ngô này, nàng khóc con mắt đều hồng, không biết là bi ai mình không con hay là bi ai Mai Yểu Ngọc thật trở thành càn nguyên.

Giang Vân Phương không biết là lúc ấy Mai Yểu Ngọc không phản kháng, một bộ thuận theo không phải vì cam chịu. Trên thực tế đáy lòng của nàng vẫn một mực thì thầm…

“Mẫu hậu, mẫu hậu, mẫu hậu….A….”

Leave a comment