Posted in Đích Mẫu Thiên Tuế

Chương 2: Bắn trên mặt mẫu hậu, ngài rất thích đúng không ?

“A a a a a a!” xảy ra xâm nhập bất ngờ, huyệt non mềm mị căn bản không thích ứng được sự thô bạo này, từng tia từng tia máu tươi từ cửa huyệt chảy tới đùi.

Mai Yểu Ngọc chỉ cảm thấy mình được ấm áp chặt chẽ bao khỏa, sảng khoái hận không thể lập tức cắm vào cung khoang nàng tùy ý rót đầy nàng ! Nàng phía sau ôm chặt hoàng hậu không để nàng giãy dụa, dưới hông không ngừng ra sức va chạm mông thịt non mềm.

Kim ngọc trâm vòng đinh đong rung động, hạ thể hai người dây dưa không ngớt.

Dâm mỹ không chịu nổi.

“A~ mẫu hậu gấp như thế à? Mẫu hậu a….làm mẫu hậu sảng khoái chứ, đến cùng bao lâu bệ hạ không có chạm vào mẫu hậu hả?”

“A a a…đau chết, Yểu Ngọc ! Mai Yểu Ngọc ! Dừng lại !”

Bởi vì đau đớn mà tiểu huyệt lúc đầu động tình bị kinh hãi không còn bài tiết hoa dịch, tuyến thể tráng kiện điên cuồng thao làm một hồi liền cảm giác được khô khốc.

Chuyện hoàng hậu trường kỳ không có tính sự bị bạo lực thao làm đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hai chân nàng không kiềm được run rẩy liều mạng giãy dụa, nhưng lại bị hoàng nữ bá đạo tin dẫn áp chế giãy dụa, bất quá mấy lần lại mềm mại thân thể.

“Bản cung sai, bản cung rốt cuộc…lại không còn làm khó dễ mẫu nữ các ngươi…van cầu ngươi tha cho ta, Yểu Ngọc….bản cung biết sai…”

Không ngừng tích lũy đau đớn làm nàng trước mắt một trận tối đen, nhiều năm qua số lần nữ đế sủng hạnh nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù nữ đế đối với nàng vô tình nhưng cũng là người tỉ mỉ ôn nhu, mỗi lần hành phòng cũng sẽ không như thế đối với nàng.

Bởi vì tiểu huyệt dần khô khốc Mai Yểu Ngọc thao làm rất chưa hết hứng, nàng không kiên nhẫn vuốt mông thịt phấn hồng bị mình va chạm, còn lầu bầu “ Thế nào làm rồi ? Nhanh ẩm ướt để nhi thần hảo hảo thao!”

Nghe được lời hoàng hậu cầu xin tha, Mai Yểu Ngọc táo bạo cười khẽ. Nàng không còn nâng cao eo thao làm, tuyết thể cắm sâu vào nơi sâu nhất có một chút mài lấy cung khẩu. Mị thịt không còn bị trừu sáp tra tấn đau nhức cũng dịu đi ít nhiều, ngược lại cung khẩu tê dại khiến người vô pháp coi nhẹ.

“Ừm~ bản cung, bản cung biết sai, Yểu Ngọc tốt tha cho bản cung đi”

Một đôi tay có khớp xương rõ ràng chậm rãi vuốt ve eo hoàng hậu, bàn tay còn ở dưới lưng ngay giữa bờ mông lưu luyến. Mai Yểu Ngọc tiếng nói vẫn như cũ ôn hòa, nhưng thốt ra thực tế cực kỳ vô tình

“Ngài biết sai đã muộn. Cũng không tiếp tục khó xử mẫu tử chúng ta sao? Ha ha ha…buồn cười, địa vị bây giờ của nhi thần còn sợ ngài khó xử ? Nàng rút ra tuyến thể sau đó thô bạo hơn cắm vào tận đáy.

“A!”

“Bây giờ chỉ có nhi thần làm khó ngài thôi ! Ha ha ha…”

Khuôn mặt tinh xảo của Giang Vân Phương vì tra tấn cùng e ngại mà bắt đầu nhăn nhó, nàng trong lòng biết mình trước đó đã làm những gì, cho nên Mai Yểu Ngọc mỗi một câu nói đều giống như trừng phạt nàng.

Nàng trả thù đến cùng tại sao lại như thế ?

Từ khi Mai Yểu Ngọc ở giữa các hoàng tử hoàng nữ trổ hết tài năng, nàng liền bắt đầu thu liễm, Mai Yểu Ngọc tuyệt không biểu hiện ra bộ dáng muốn trả thù. Nàng từng âm thầm an tâm, coi đối phương sẽ không mau hành động như thế. Không nghĩ tới, hôm nay là ngày bệ hạ hạ chỉ sắc phong thái tử, Mai Yểu Ngọc không có ở trong cung điện của mình chờ tiếp chỉ vậy mà say rượu chạy tới cung của nàng. Càng không nghĩ tới, hoàng nữ lại làm ra những chuyện vô sỉ như vậy !

Mai Yểu Ngọc xoa lấy nhũ thịt của nàng có chút yêu thích không buông tay, trong miệng nàng nói ngoan thoại thế nhưng không có lại thô man trừu sáp va chạm. Nàng tinh tế hôn qua cái cổ trắng nõn thon dài, ôn nhu đùa giỡn nhũ thịt mềm mại cùng thân eo khe mông tinh tế.

Người trong ngực không còn sợ hãi run rẩy nữa, có chút thuận theo dựa vào nàng mềm thân thể. Nàng há miệng duỗi ra đầu lưỡi liếm mùi thơm sau cổ hoàng hậu, dẫn tới nữ nhân trong ngực tan ra thành nước, còn không ngừng rên rỉ run rẩy.

“Ừm~ không…A ~”

Bóp lấy éo hoàng hậu không để cho nàng tê liệt ngã xuống, cường thế nhẹ nhàng gặm cắn tuyến thể sau cổ nàng, rồi lại từ từ liếm láp…

“A! A~” hoàng hậu đột nhiên thốt lên dâm khiếu, bản năng thân thể đã xông phá thần trí nàng.

Mai Yểu Ngọc chăm chú ôm lấy nàng, ánh mắt ám trầm, nào có vẻ say rượu ?

Còn không được, bệ hạ còn sống Mai Yểu Ngọc còn không dám tùy tiện hoàn toàn chiếm hữu nàng.

Cố nén dục vọng ký khế ước, đem người mềm mại nâng lên nằm sấp trên mặt bàn, Giang Vân Phương đã không còn kiên nhẫn nhấc mông nghênh hợp, Mai Yểu Ngọc cười trấn an nàng. Bàn tay vuốt ve xương cùng của nàng, bàn tay hơi lạnh chạm đến mang cảm giác càng thêm khô nóng, người dưới thân lắc mông đang cầu hoan.

Giang Vân Phương đã phát tình.

Một lần nữa tính khí cắm vào bên trong huyệt, nơi này đã sớm trơn ướt không chịu nổi. Một tay nàng nắm lấy tóc hoàng hậu nương nương để nàng ngẩng đầu lên, tay khác nắm chặt eo nàng, dưới hông không nhanh không chậm thao làm.

Hoàng hậu ghé vào bên trên bàn lạnh buốt nhận lấy người sau lưng mang đến cho nàng từng đợt từng đợt khoái cảm, trong miệng nức nở không thành câu rên rỉ. Dung mạo của nàng là cực đẹp, không giống Mai Yểu Ngọc quá yêu dã, nàng tương phản với khí chất thư nhã cực kỳ phù hợp với hình tượng nhất quốc chi mẫu. Thế nhưng giờ phút này, hoàng hậu đoan trang của một nước đang bị con thứ của mình đặt ở trên bàn thao làm đến mặt đỏ tới mang tai thở gấp liên tục

Cái bàn ngày thường dùng làm việc giờ phút này két két vang lên, so với tiếng rên rỉ của hoàng hậu còn to hơn. Mai Yểu Ngọc híp hai mắt đầu cúi xuống , sảng khoái hưởng thụ lấy tiểu huyệt của Đích Mẫu. Theo mãnh liệt thao làm mấy chục lần, hoàng hậu cao giọng dâm khiếu tiết thân xong

“A a~ a a a~”

Trong huyệt thịt co rút không ngừng hôn lấy tuyến thể của Mai Yểu Ngọc, nàng cắn chặt răng đanh định ra sức rong ruổi tiết ở trong thân thể đích mẫu, đột nhiên vang lên âm thanh vội vàng gõ cửa

Nàng vô thức nhanh chóng cởi áo ngoài che lại chổ giao hợp giữa hai người, quay đầu trầm giọng hỏi:

“Ai !?”

Người này giật mình kém chút xỉu

“Điện hạ, là nô tỳ, Nhan Lâm” nguyên lai là thiếp thân cung nữ của Mai Yểu Ngọc, Nhan Lâm còn nói “ Điện hạ, Thạch Hàn công công tìm ngài sắp điên rồi, hắn đang đứng ở trước Tễ Nguyệt Điện đợi ngài tiếp chỉ”

Nghe được thanh âm của Nhan Lâm, Mai Yểu Ngọc thở phào nhẹ nhõm đem áo khoác nhấc lên mặc, dưới hông vẫn tiếp tục động đậy.

Hoàng hậu vì trải qua cao trào mãnh liệt có chút ngất đi, lại thêm tiết thân xong bị cưỡng chế vượt qua phát tình, lần này bị người sau lưng tiếp tục đỉnh làm, nàng lập tức tỉnh táo lại, vừa muốn mở miệng nhưng thanh âm rên rỉ cũng nhanh phát ra, nàng cắn chặt bờ môi sinh sinh nhịn xuống.

Có lẽ cảm giác được phản ứng của người dưới thân, Mai Yểu Ngọc cố ý thâm sâu cắm kế mẫu sau đó lại nhanh chóng thao làm.

“Ngô…” hoàng hậu dùng tay che miệng lại, sau đó thấp giọng nói “ Đủ a! Còn không…còn không mau mau thối lui…”

Bây giờ nữ đế bệnh lâu, hồng nhân lớn nhất chính là Mai Yểu Ngọc sắp trở thành thái tử, nàng cường thế để người trong cung hoàng hậu không ai dám cản. Cung nhân cũng biết lúc trước hoàng hậu đối với mẫu tử nhà kia như thế nào, bây giờ không nói phản bội gia chủ thế nhưng kiêng kị Mai Yểu Ngọc, giận mà không dám nói gì. Cung nữ thiếp thân của Mai Yểu Ngọc tự nhiên cũng có thể tự do ra vào.

May bởi vì bị cắt ngang tâm tiêu hồn nên tâm tình không tốt, thế nhưng không đối với tâm phúc của mình trút giận, chỉ là ngữ khí không kiên nhẫn nói: “ Hắn sai không tự mình vào điện ? Thánh chỉ đặt ở chính điện coi như đích thân ta tiếp chỉ rồi”

Nham Lâm nghé vào cửa điện lắng nghe, bờ môi đối với khe cửa vội vàng thấp giọng hô hào: “ Điện hạ hồ đồ ! Hôm nay công công nếu tự mình bước chân vào Tễ Nguyệt điện, ngày mai cả triều trên dưới đều sẽ nói điện hạ được sủng ái nên kiêu căng!”

Cũng không phải ? Mai Yểu Ngọc đưa tay che cái trán, trấn an nội tâm xao động cùng với vật ở dưới hông tự giễu cười cười. Kém chút bởi vì Đích Mẫu này mà nhiễu loạn nỗi lòng giai nhân, trách không được mọi người thường nói hồng nhan họa thủy

Thân thể nữ đế nhịn không được bao lâu, Thạch Hàn kiên trì chờ ngoài cửa điện chỉ sợ cũng là cho mình cái đường lui, bán cho mình cái ân tình

“Thôi được, ta rất nhanh liền trở về. Người đứng hầu ở ngoài cung Nguyệt Hoa đi”

“Dạ”

Hoàng hậu nghe âu sầu trong lòng, ngay cả đại công công Thạch Hàn cũng muốn chiều theo vị quyền quý thế gia mới này, khổ nạn của mình chỉ sợ chạy không thoát.

Mai Yểu Ngọc ôm lấy thân thể hoàng hậu, người kia tay mềm chân mềm mảy may cũng không giãy dụa. Nàng xoay hoàng hậu đối mặt với mình ôm vào trước người, hai cánh tay luồn dưới nách nàng phòng ngừa nàng lại chảy xuống như nước.

Hoàng hậu vừa mới giương mắt nhìn liền thấy dung nhan yêu dã của vị hoàng nữ kia, trong bụng nàng một trận bối rối. Sau đó nàng nghe được hoàng nữ nói với nàng.

“Mẫu hậu có thể quỳ xuống ngậm lấy tính khí của nhi thần không?”

Lời vừa nói ra, Giang Vân Phương nộ khí như là dã hỏa luyện nguyên, nàng hừng hực tiến lên toàn lực xô ngã người trước mặt, đáng tiếc căn bản không làm nên chuyện gì. Nàng câm lấy cuống họng mang theo tiếng nức nở gào khóc

“Điện hạ nếu còn xả giận chưa đủ, liền một kiếm giết ta đi !”

Vốn nghĩ lại trêu đùa nàng vài vâu sau đó mau mau tiết tinh thủy trở về tiếp chỉ, không nghĩ người này lại nổi giận đùng đùng.

Ngươi cảm thấy nhục nhã rồi sao ? Đã từng mười năm, ngươi như thế nào nhục nhã ta nhớ không?

Mai Yểu Ngọc một tay đẩy nàng ngã về phía bàn, vội vàng không kịp chuẩn bị góc bàn hung hăng đập vào sau lưng.

“Giết ngươi ?” Mai Yểu Ngọc dùng xoang mũi hừ lạnh một tiếng: “ Ta lập tức nhập chủ đông cung, làm gì lúc nào đi chọc giận nhà ngoại ngươi ?”

Đau đớn bén nhọn lan tràn làm nàng không biết tổn thương nơi nào, đùi phải có chút không bị khống chế run lên bủn rủn, Giang Vân Phương lập tức quỳ trên mặt đất.

Lúc này Mai Yểu Ngọc cũng không biết làm nàng bị thương, còn tưởng rằng giao hoan quá lâu khiến cho chân run mà ngã quỳ xuống. Nàng chính là nộ khí trùng thiên không quan tâm nắm tóc hoàng hậu buộc nàng ngẩng đầu lên, sau đó đưa tính khí to dài ở trước mặt nàng bắt đầu nhanh chóng lột động.

Giang Vân Phương quật cường nhìn chằm chằm Mai Yểu Ngọc, dù nàng hiện tại là quỳ, thế nhưng để nàng thấy rõ nội tâm mình còn chưa đối với nàng thuần phục.

Lúc đầu nàng chính là chột dạ, cũng tự biết ác giả ác báo rơi vào hạ tràng thê thảm này là chuyện tất nhiên không thể tránh, cho nên đối mắt với hoàng nữ, tâm tư hư vô tiếp nhận. Nhưng nàng không nghĩ tới người này vậy mà đối với nàng trắng trợn vũ nhục, mình dù sao…dù sao cũng là hoàng hậu của một nước a!

“Ách a…Ân…Ân…”

Mai Yểu Ngọc bị ánh mắt quật cường của nàng nhìn không biết làm sao lại càng hưng phấn hơn, nàng đang giận, miệng trầm hừ, mà nội tâm đã sớm gọi “ Mẫu hậu ! Mẫu hậu ! Mẫu hậu!”

“A a a~ ách a !”

Tuyến thể Càn Nguyên không ngừng phun ra tinh thủy, chất lỏng màu trắng đậm đặc lại có mùi tùng hương cọ rửa mặt mày hoàng hậu đương triều, chóp mũi, bờ môi, cùng cái cằm, cuối cùng còn phun lên trước ngực của nàng một mảnh sền sệt.

Vô cùng nhục nhã đúng không ?

Nhưng ngươi còn không dám chết, cha người rời xa quê quán nên ngươi không an tâm đúng không?

Mai Yểu Ngọc hài lòng nhìn “kiệt tác” của mình, thoải mái bật cười, nàng vuốt gương mặt tú mỹ tràn đầy tinh thủy cười nói: “

Bắn ở trên mặt mẫu hậu, ngài rất là ưa thích đúng không?”

Posted in Đích Mẫu Thiên Tuế

Chương 1: Mẫu hậu! Nhi thần ở đây

Đại thái giám Thạch Hàn đầu đầy mồ hôi hai tay nâng thánh chỉ phong lập thái tử đứng ở ngoài Tễ Nguyệt Điện của hoàng nữ Mai Yểu Ngọc, cung nhân đi vào thông báo vô số lần cũng không thấy hoàng nữ đến tiếp chỉ. Hoàng cung triều đình đã sớm tương truyền Mai Yểu Ngọc thân là Càn Nguyên (Alpha) nhập chủ đông cung, nữ đế đã sớm ám chỉ hôm nay là thời gian hạ chỉ nhưng hoàng nữ đi đâu rồi ?

Thạch Hàn phụng chỉ, cánh tay run rẩy, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán trượt xuống, Hắn không dám tùy tiện vào trong điện tìm người, hoàng nữ không an vị này thực xem thường tội danh khi quân sao ? Tâm hắn nghĩ không thấu không dám tự tiện làm chủ, chỉ có thể từng lần một gọi cung nhân tiến vào điện thông báo.

“Yểu Ngọc ! Chớ có làm càn!”

Hoàng hậu hất ra bàn tay nắm ống tay áo của mình,đôi bàn tay kia luôn coi thường nàng. Đôi mắt nàng nhu hòa, nhưng mày kiếm thêm khí chất khiếp người, nàng nghiêng mắt nhìn cung nữ bên cạnh hoàng hậu, khóe mắt mang ý cười lạnh

“Còn không mau lui xuống ?”

Những cung nữ này bị dọa vội vàng quỳ xuống cáo lui, Mai Yểu Ngọc không có kiên nhẫn nghe các nàng hành lễ, chỉ vung ống tay áo ra hiệu cho các nàng mau mau ra ngoài. Cung nữ ra ngoài cửa đóng lại, nàng đi tới trước mặt hoàng hậu, tay phải bóp lấy cái cổ thiên nga của nàng.

“Mẫu hậu ~” thanh âm thiếu nữ mềm mềm nhu nhu từ trong miệng Mai Yểu Ngọc truyền vào trong tai hoàng hậu, nàng nghe được rõ ràng, bởi vì môi đỏ hoàng nữ chính là đang dán ở bên tai nàng, nàng thậm chí có thể nghe thấy hương hoa trên son đỏ của hoàng nữ.

Giang Vân Phương lưng cứng ngắc không dám hành động, ngay cả cánh tay phản kháng kia cũng không làm được gì. Vừa mới phân hóa không lâu, Mai Yểu Ngọc căn bản khống chế không tốt tin dẫn của chính mình, giờ phút này hương thơm địa tùng của nàng bao trùm lấy nàng, hương vị vốn thanh nhã lại mười phần khiếp người, Giang Vân Phương theo bản năng run chân tim đập , không dám phản ứng nửa điểm.

Mai Yểu Ngọc bởi vì say rượu híp mắt, nàng cười quá mức ôn nhu để Giang Vân Phương nháy mắt nghĩ lầm trong mắt nàng tràn đầy tình ý. Nhưng tay hoàng nữ đột nhiên nắm chặt, trong lồng ngực một trận hít thở không khỏi có cảm giác đau đến bỏng đưa nàng trở lại hiện thực

Hoàng nữ trưởng thành, báo ứng của nàng đến rồi.

“Mẫu hậu, mặt ngài sau lại hồng rồi ? Là xấu hổ hay sao ?” Mai Yểu Ngọc dán vào gương mặt hoàng hậu cười thấp giọng thì thầm, nàng tựa như không biết mặt hồng kia là do “việc ác “ của nàng làm ra

“Nhìn thấy nhi thần liền xấu hổ đỏ mặt, chẳng lẽ….ngài vui khi thấy nhi thần sao ?” lực đạo trong tay rốt cuộc buông lỏng một chút, Giang Vân Phương thở mạnh, không đề phòng trong miệng đột nhiên bị người nhét vào hai ngón tay. Bởi vì vội vàng muốn hô hấp không khí mà nàng không thể mở rộng môi, lần này chỉ có thể mặc cho hai ngón tay kia ở trong miệng tựa như bắt chước giao hợp mà trừu sáp

“ Mẫu hậu coi thế mà thật dâm đãng, ngậm lấy ngón tay Ngọc nhi không nỡ nôn ra đâu” động tác ngôn ngữ đều nhục nhã, Mai Yểu Ngọc nhìn hoàng hậu chịu nhục mà chảy nước mắt, cười như uống quỳnh lộ thiên tiên

“Hô..Ha…ngô, ngô !”

Hai ngón tay cắm vào càng sâu càng dùng sức, cho đến khi hoàng hậu hầu như không phát ra tiếng nói. Hoàng hậu không muốn mình vì chịu không nổi mà nhịn xuống nôn khan, cố gắng dùng đầu lưỡi vọng tưởng đẩy ra hai ngón tay làm loạn kia.

Lưỡi có thể nào chống cự được ngón tay ? Nàng lần này làm lại không giống kháng cự, ngược lại giống như đáp lại, đang liếm láp. Cái lưỡi đinh hương chui vào khe hở ngón tay, còn đảo quanh móng tay cùng lóng tay, cảm xúc ẩm ướt mềm nhũn khiến cho mi mắt Mai Yểu Ngọc run rẩy, thở càng khó khăn hơn.

Trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng hít thở mãnh liệt của hoàng hậu vang lên, còn có ngón tay trêu chọc ra tiếng nước. Tiên dịch không thể khống chế chảy ra từ khóe môi, trong mắt nàng chảy ra hai hàng lệ, khẽ hồng lên, son môi cũng bị mài xát đến lộn xộn. Nửa ngày hai ngón tay kia rời khỏi miệng nàng, tơ bạc óng ánh kéo ra giữa ngón tay và đầu lưỡi, Giang Vân Phương xấu hổ giận dữ đến hốc mắt hồng lên.

Chổ cổ bị ràng buộc rốt cuộc thu hồi, như là bị dã thú ngậm chặt yết hầu mệnh môn được buông ra, cảm giác như tuyệt xử phùng sinh. Nhưng tiếp theo chớp mắt một cái, tâm hoàng hậu lần nữa ngã vào đáy cốc.

Mai Yểu Ngọc giải khai đai lưng vốn đã được nới rộng, áo ngoài cởi ra đằng sau , lưng quần cũng giật xuống. Mà chính giữa lộ ra tuyến thể ngạo nghễ bị ngón tay thon dài tinh tế vuốt ve, theo ngón tay vuốt ve mấy lần theo chương pháp, màu tuyến thể kia từ trắng bạch trở nên đỏ tía.

Một trận hoàn bội đinh hương, bảo thoa mũ phương vội vàng tấu nhạc, hiển rõ ràng chủ nhân bối rối. Hoàng hậu mau chóng lui về sau, nàng cố nén tin dẫn khiếp người tản mát từ trên thân hoàng nữ, gập gềnh mở miệng:

“Yểu Ngọc, mau mau lui ra, như hôm nay người quay lưng rời khỏi Nguyệt Hoa cung, bản cung liền ngậm miệng không nói gì”

“Ha ha ha…” Mai Yểu Ngọc thoải mái cười, sau đó gật đầu nói “ Rất tốt !” hoàng hậu thở phào, nhấc ống tay áo che mắt.

Cổ tay nâng lên bị bắt lại, tiếng nàng kinh hô bị kẹt ở trong cổ họng không phát ra khỏi miệng, theo tiếng vải vóc bị xé rách liền cảm giác hạ thân mát lạnh, nàng nhất thời quá mức kinh sợ ngược lại kêu không ra tiếng. Giữa bắp đùi trần trùng trục chen vào một thanh cực nóng, tuyến thể nóng hổi còn kích động vài phần nhảy lên.

“Rất tốt a, mẫu hậu, còn nhớ rõ không ? Lúc trước nhi thần từng cầu ngài, ngài lúc trước không phải đáp ứng hảo hảo, nhưng vì cái gì về sau bệ hạ vẫn giáng tội mẫu phi nhi thần ? Hả?”

Mai Yểu Ngọc sau đó đem hoàng hậu ôm vào trong ngực, một cánh tay vòng lấy nửa người trên nàng bắt lấy hai tay, cánh tay kia cầm cố lại hai chân nàng ở bên hông

“Không, không, không có liên quan đến bản cung !”

Nàng chậm rãi nâng cao thân eo để cho tuyến thể của mình trừu sáp giữa hai đùi đóng chặt, cánh hoa vẫn khô khốc nhu mềm dị thường, Mai Yểu Ngọc trong mắt hơi nước lan tràn hiển nhiên thoải mái đến sắp rơi lệ

“Ừm~” Mai Yểu Ngọc nhịn không được hừ nhẹ “ Nhi thần đều chưa nói là chuyện năm nào, mẫu hậu ngược lại phủ nhận nhanh thế sao”

“Không, không…Không…”

“Mẫu hậu…Mẫu hậu a…Mẫu hậu…” nàng thoải mái một mực gọi mẫu hậu, hoàng hậu cắn chặt môi dưới, toàn thân cứng đờ ở trong ngực Mai Yểu Ngọc. Cánh hoa bị người kia không ngừng mài, có chút cảm giác xa lại dần dần hiện lên muốn ép xuống cũng không ép được, hoa tâm trở nên ướt át như vũng bùn để người kia càng thêm làm càn. Nàng biết được thân thể của mình phản ứng lập tức xấu hổ giận dữ muốn chết ngay lập tức.

Mai Yểu Ngọc trong mắt mang nước mắt, khẽ nhếch môi đỏ một chút, tìm kiếm khoái cảm tiêu hồn kia.

“Ngươi làm càn! Làm càn! Mau mau buông ra…A~ buông bản cung ra…”

Giữa hai chân bị bôi trơn, để tính khí to dài của nàng càng thêm kích động vài phần, quan thủ không ngừng phun ra chút thủy dịch thanh tịnh hỗn hợp, có hoa có nước ngọt càng thêm tiêu hồn.

“A~ mẫu hậu” Mai Yểu Ngọc sảng khoái toàn thân đều run lên, không quan tâm đại khai đại hợp nâng cao eo lên. Nàng buông ra tay nắm chặt hai tay hoàng hậu, ngược lại thò tay vào vạt áo nàng, vừa mới sờ đến hai đoàn mềm mại kia nàng kích động suýt chút tiết ra tới.

Dưới lưng dừng lại, sinh sinh nhịn xuống.

Tuyến thể ông động kích thích hoa hạch.

“Ừm ~” mảng mai thốt ra một tiếng rên rỉ, để da đầu Mai Yểu Ngọc đều tê dại một hồi.

Não Giang Vân Phương đã bị tin dẫn kia tùy ý bào mòn, nàng chưa từng bị nữ đế ký khế ước, giờ phút này bị mùi tùng hương cường thế quanh quẩn cả căn phòng dẫn dụ, nàng đã sớm mềm thân, chân tâm ẩm ướt hận không thể lập tức thư phục dưới thân Mai Yểu Ngọc.

Nhưng còn có một chút xíu thanh tỉnh, nàng cũng biết không nên như thế. Nội tâm kháng cự, nhưng thân thể đã sớm thần phục, nàng giờ phút này hận thấu tấm thân này của mình.

Hai tay trước ngực còn đang nhào nặn, đầu ngón tay hơi lạnh vân vê đậu đỏ tương tư. Ngón cái cùng ngón trở lúc nặng lúc nhẹ kéo túm.

“Không muốn…A ~ Yểu Ngọc…lui ra, lui ra! A~” thanh âm phản kháng đều nhanh mị hoặc xuất thủy, cũng là muốn cự còn nghênh

“Mẫu hậu, nhi thần gọi ngài là mẫu hậu có phải nên nếm thử sữa của ngài không ?” Mai Yểu Ngọc còn cười nhục nhã nàng, bỗng nhiên một trận sơn hương ngọt ngào quẩn quanh chóp mũi nàng. Tùy theo mà đến là tiếng hoàng hậu rên rỉ xấu hổ giận dữ muốn chết.

“Ách a…”

Nàng khống chế không nổi tín hương của mình, tuyến thể phía sau cổ phối hợp sưng nóng tản mát ra điềm khí dụ người hái.

Hoàng hậu khuất nhục rơi lệ, vốn tại từng tiếng ngăn ở cổ họng quật cường không chịu khóc thành tiếng.

Từ nhũ thịt liền xuất hiện một bàn tay, vén ra tóc dài như thác nước, hai mắt nàng nhìn chằm chằm cái tuyến thể sưng to đến mê người. Vốn cho rằng Mai Yểu Ngọc động tình sẽ càng thêm nhục nhã nàng cắn một cái, không nghĩ tới người kia ở phía sau cổ nàng cười nhạo ra tiếng, khí thể ấm áp phả vào bên trên tuyến thể của Giang Vân Phương, nàng không biết phải chăng bản thân đang chờ mong cái gfi, bị một nhát kích thân thể run rẩy kém chút tiết thân.

Nhưng sau đó lời người kia khiến cho thân thể nàng đang mềm hoa bỗng nhiên cứng đờ.

“Ha ha ha…Buồn cười a, mẫu hoàng lại vẫn chưa cùng ngài ký khế ước ? Cũng đúng, ngài, bất quá là kế hậu ! Ngay cả mẫu phi ta cũng không bằng a~”

Môi dưới bị mình cắn nát, nàng cũng không phát ra một tiếng nghẹn ngào.

Đúng vậy a, sớm mấy năm trước hoàng hậu đi về cõi tiên, nữ đế tình thâm nhiều năm sau mới lập kế hậu. Nàng là kế hậu, không phải luôn là trò cười hay sao ?

Không, tâm chưa từng chết. Có một hoàng nữ, nàng khi nhàn hạ thích nhất tra tấn nhục nhã hoàng nữ không được sủng ái kia. Mẫu phi của nàng rất lạnh nhạt, người khác lại không ưa nàng cũng phải kiêng kị nhà ngoại của kế hậu, địa vị của nàng, nào giống như mẫu phi nàng như thế trong lòng trong mắt đều tràn ngập ngạo khí. Nàng chán ghét chết loại người này, rõ ràng không được sủng ái, rõ ràng đê tiện vô cùng, lại tựa như khoan thai tự đắc mắt cao hơn đầu. Nàng không cho phép ! Mình sống như một cái trò cười, quyết không cho phép có người trải qua thời gian để nàng ao ước !

Suy nghĩ không biết bay đi đâu, cho đến khi âm huyệt bên dưới mình đột nhiên bị chen vào một cái quan thủ thô to khiến cho nàng bừng tỉnh !

“Yểu Ngọc !” nàng bị dọa đến cao giọng quát lớn người ở phía sau lưng.

Môi đỏ Mai Yểu Ngọc dán trên gương mặt nàng mảnh hôn nói “ Nhi thần ở đây, mẫu, hậu~” chữ hậu cuối cùng rơi xuống, tuyết thể đột nhiên xuyên qua âm huyệt, không ngay ngắn đi vào